Đêm kia (14 Mar 2017 ) nằm mơ thấy mình đang tham dự một kỳ thi .
Phòng thi coi giống như một lớp học nhỏ với chừng hai ba chục thí sinh . Sau khi đọc lướt qua các câu hỏi , thay vì bắt đầu viết bài , thì tôi lại chỉ ghi vắn tắt các câu trả lời bằng viết chì ngay bên lề tờ giấy đề thi . Đến khi khởi sự viết vào quyển vở bài thi thì mới phát hiện rằng tôi chỉ có giấy khổ nhỏ (quarto size) thay vì khổ lớn (foolscap) . Tôi giơ tay hỏi người giám thị thì ông ta cho biết rằng cần dùng giấy cỡ foolscap . Khi tôi nói không có đem giấy đó theo, ông ta bèn đưa cho tôi mượn một xấp . Mở các tờ giấy này ra thì mới hay là đã có nguời dùng nó rồi, tờ nào cũng có chữ viết trên một mặt . Ông giám thị khi đó đã biến đâu mất, tôi bối rối không biết phải làm sao, bèn quay ra hỏi thăm các thí sinh bên cạnh xem có ai chịu cho tôi mượn đỡ ít tờ giấy foolscap. Loay hoay xin hết nguời này đến nguời khác, kẻ thì không muốn giúp, kẻ thì đưa cho vài tờ, nhưng mà tờ nào cũng đã có chữ viết một bên ... Rốt cuộc thì đã hết giờ thi mà tôi vẫn không có đủ giấy để viết bài . Trong lòng thật là bàng hoàng hốt hoảng truớc các cảnh huống phũ phàng rằng mình sẽ không có bài thi để mà nộp !
Giấc mơ tới đó thì tan mất, nhưng cái cảm giác thất bại ê chề vẫn còn in rõ trong đầu óc .
Giấc mộng gì đâu mà thật là lạ lùng . Đã rời các trường ốc học tập hơn mấy chục năm rồi, mà sao các ấn tượng về thi cử vẫn còn đeo đuổi để mà đột ngột xuất hiện như vầy .
- thi cử = tuợng trưng cho các cuộc thử thách gay go trong đời sống ? những rắc rối khó khăn mà cần phải tận dụng bao kiến thức học hỏi mới có thể giải quyết đuợc ?
- giấy viết = những yếu tố căn bản thực tiễn, tuy nhỏ nhoi tầm thuờng nhưng nếu thiếu sót thì sẽ chẳng có thành công . Tự thân mình phải lo liệu dàn xếp các thứ này, chứ không thể trông cậy nhờ vả vào kẻ khác đuợc ?
Xem chừng cái thân tôi hiện giờ không còn đủ sẵn sàng để mà đối phó với các thử thách kiểu này nữa thì phải . Đầu óc tuy coi bộ vẫn có khả năng để trả lời mọi câu hỏi, nhưng mà về mặt thực tế thì lại quên lãng thiếu sót các chi tiết thật cơ bản mấu chốt như giấy mực, bút viết !
Có phải đây là điềm nhắn nhủ cho nhớ rằng " Nếu tâm trí ngày tháng cứ mãi đắm chìm trong các thứ trời trăng mây nước , thì cơm sao có mà ăn , áo tìm đâu để mặc ? " .